THÔNG ĐIỆP TỪ TRÁI TIM – THƠ – LỐI THOÁT VÔ MINH.
LỐI THOÁT VÔ MINH.
Vô Minh che phủ mắt người
Tâm mình đầy rác biếng lười chữ Tu
Tham – Sân – Si – Ái rối mù
Cái Tôi như núi muôn thu khó mòn
Thế mà cứ thích ngó dòm
Dèm pha, đố kỵ, tranh hơn tâm người
Chẳng màng nhân nghĩa ở đời
Thẳng tay chặt chém… buông lời đau thương
Sao không nghĩ đến Vô Thường
Nghiệp kia chẳng dứt luống đường Tử Sanh
Gần hơn Nhân Quả trả nhanh
Nào ai biết được an lành đến đâu?
Rủi may lâm cảnh cơ cầu
Báu thân trả nghiệp bệnh đau liên hồi
Đường trần ngắn lắm ai ơi
Tu Tâm dưỡng Tánh nên người Hiền Nhân
Nói thì uốn lưỡi bảy lần
Đừng như muối xát kim châm tim người
Chưa đi hết kiếp con người
Xin đừng tự mãn mình vời vợi cao
Dẫu người chậm rải bước sau
Lại về đích trước tỏa hào quang xa
Phút lâm chung mới thật Ta
Dở – Hay – Được – Mất chính là thước đo
Biển sâu còn dễ thăm dò
Lòng người không đáy ai dò được đâu
Tự mình tu sửa mau mau
Đừng mang rác tới kiếp sau khổ hoài!
Pháp hiệu DIỆU PHƯỚC NGỌC
Thế danh NGUYỄN NGỌC MAI.
Ngày 05/12/16.
P/s: Bài thơ này sẽ in ra tặng cho khách thập phương về Chùa Pháp Vân dự lễ Vía Phật A Di Đà 17/11 Â.L sắp tới. Món quà cúng dường Phật từ sự Giác Ngộ. Một bài thơ Đạo dễ cảm thụ dễ nhớ dễ thực hành cho mọi đối tượng mang tính thuyết Pháp. Mong sao đừng ai làm tổn thương ai vì sức chịu đựng con người có hạn. Một khi bị tổn thương mà thiếu sức chịu đựng rất dễ rơi vào tiêu cực và thậm chí nó cản trở và làm thối tâm, hủy hoại bao ước mơ hoài bảo tốt đẹp cho cuộc đời. A Di Đà Phật