Trái tim con gái
Em yêu lắm nên cũng ghét anh nhiều
Anh vô tư hay anh không sâu lắng
Em đã yêu với tâm tư trĩu nặng
Ngập nỗi buồn day dẳng mãi trong tim
Anh thản nhiên bay lượn tựa cánh chim
Hồn lộng gió giữa không gian vô tận
Vây quanh anh là mây hồng mây trắng
Cánh rừng nào là điểm cuối dừng chân?
.
Em nhủ lòng sẽ không nhớ đến anh
Cho hồn thơ không nhuộm màu nước mắt
Những đêm dài lòng em thôi se sắt
Lá lìa cành, gió cũng hết xôn xao
Còn trong em khắc khoải trái tim đau
Một nửa yêu, một nửa kia là ghét
Em vật vã giữa tình đời cay nghiệt
Bởi ghét – yêu chưa phân định bao giờ !
Ngọc Mai