Thơ Tình người trên Sóc Bom Bo
Sóc Bom Bo lừng danh thời kháng chiến
Giã gạo nuôi quân rộn rã núi rừng
Nay trở lại thăm miền sơn cước
Đường đất quanh co, bụi đỏ đón mừng
Những vòng xe bám chặt dốc rừng
Chở yêu thương lên miền đất khó
Những mái trường tềnh toàng nắng gió
Nghe nặng lòng bên đám trẻ gầy nhom
Từng bàn tay bưng tặng khay cơm
Cho trẻ no lòng mỗi ngày học chữ
Tiếng giã gạo lừng thơm quá khứ
Sao bây giờ thiếu lắm những hạt cơm?
Đời nghèo khó gửi con nhờ từ thiện
Có cơm ăn là hạnh phúc lắm rồi
Từng ánh mắt nâng niu quà tặng
Nhói lòng người mang đến những niềm vui
Nét thật thà còn đậm màu hoang dã
Thiếu sót quà bé vẫn cứ ngồi im
Đã nhận rồi không nhận thêm lần nữa
Trung thực này như báu vật khó tìm
Rời Bom Bo nặng lòng hơn khi đến
Tiếng chày xưa đang giã gạo trong tôi
Hạt gạo trắng thương phận người mãi đục
Mong phép màu về với Sóc Bom Bo!
Thơ: Ngọc Mai
Ảnh: Thân Tình