CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ NGÀY 20-11- CÚ SỐC ĐẦU ĐỜI VỚI THẦY GIÁO DẠY TIẾNG ANH

Ngày Nhà giáo với biết bao ấn tượng đẹp về thầy cô ai cũng tri ân.
Riêng Mai vẫn còn một nỗi ám ảnh suốt 25 năm đến giờ tự kể mong nó sẽ góp thêm tài liệu quý cho học sinh, sinh viên!

CÚ SỐC ĐẦU ĐỜI

Em tuổi hai mươi học xa nhà
Thân còn trong trắng dẫu phong ba
Đăng ký Trung tâm luyện Anh ngữ
Đại học Sư Phạm cũng gần nhà (ký túc xá)

Vào lớp thầy hay nhìn xuống em
Vì em năng nổ chăm sách đèn
Và hay lên bảng giải bài tập
Đối thoại cùng thầy cả lớp khen

Hay đến chỗ em hướng dẫn bài
Nhiều khi thầy chạm nhẹ vào tay
Nghĩ em học ngoan thầy ưu ái
Vô tư em nào biết rủi may

Một đêm trong lớp thầy nói nhỏ
Cho em băng sách luyện thi nghe
Em đang nghèo khó nên mừng lắm
Tan học đạp xe theo thầy về

Em nghĩ thầy đã có vợ con
Tuổi thầy ước độ bốn mươi hơn
Nên không nghĩ ngợi điều bất lợi
Ráng đạp theo thầy dẫu mưa tuôn

Dừng xe trước một khu tập thể
Theo thầy leo lên tận lầu ba
Khi bước vào phòng em mới biết
Thầy cũng như em sống xa nhà

Thầy gọt trái cây ép em ăn
Chẳng đưa sách băng nhìn đắm đuối
Em thấy bất an xin được về
Ai ngờ cửa phòng thầy chốt khoá

Thầy túm lấy em kéo lại giường
Bảo rằng thầy đã đem lòng thương
Đôi mắt bồ câu – Hồ mê ái
Má lúm đồng tiền dạ vấn vương

Em bảo em chưa nghĩ chuyện yêu
Nhà em nghèo khó phải học nhiều
Bất ngờ thầy đè em xuống chiếu
Và bảo thầy thèm khát được yêu

Em cố vẫy vùng mong thoát nạn
Van xin đẵm nước mắt học trò
Nhưng đành bất lực trước mãnh hổ
Chẳng lẽ buông xuôi chịu hại đời?

Em biến sợ hãi thành quyết liệt
Nhìn thẳng mắt thầy lời đanh thép
“Nếu thầy cam tâm hãm hại em
Em sẽ nhảy lầu ngay tức khắc!”

Ngọn lửa phóng ra từ đôi mắt
Dập tắt đam mê, thầy buông tay
Chạy xuống chung cư trong run rẩy
Vấp mấy bậc lầu té lăn quay

Em cố chạy về ký túc xá
Nước mắt chan đầy tuổi hai mươi
Bóng đêm đè nặng vòng xe đạp
Bóng tối trong em cú sốc đời!

Trâu Sữa Ngọc Mai đêm 20/11/18

P/s: Thầy giáo Đ dạy tiếng Anh tại Trung tâm Anh ngữ ĐH Sư Phạm TPHCM năm 1993 lúc đó Mai sinh viên năm 2.

  

Sinh viên năm 2 tại ký túc xá Nguyễn Chí Thanh ngày ấy