Thơ – Nỗi đau da cam
Trước mắt tôi những ánh mắt vô hồn
Sống khắc khoải với hình hài dị dạng
Mẹ ôm con cho tròn năm tháng
Một kiếp người không có ánh ban mai
Đất Tây Ninh đạn xới bom cày
Chất hủy diệt ngấm trong lòng đất
Màu Da Cam và nỗi đau chồng chất
Tiếng ru hời nghẹn đắng cả bờ môi
Em mĩm cười oặn thắt trái tim tôi
Nụ cười da cam có chạnh lòng thế giới
Em vẫn sống nặng cơm cha áo mẹ
Công Lý nơi nào có trả lại cho em?
Thơ Ngọc Mai – Ảnh: Thiện Phước
Tặng Quà Nạn nhân da cam Tây Ninh
Thương quá phận người!
Mùa xuân nhân ái đến với cha con mình rồi nè con iu ạ!
Nụ hôn đẹp nhất trong đời tôi! Nụ hôn của bé da cam khi nhận quà từ thiện.
Con cười mà lòng Mẹ đau!
Nỗi đau da cam ai có thấu?
Tương lai nào cho con?
Lại thêm ánh mắt da cam chăm chú nhìn cô Mai sau ánh mắt của trẻ dân tộc thiểu số Tà Lài.
Có lẽ cô Mai có gì lạ với trẻ bất hạnh chăng?
Con là tình yêu của Mẹ. Dẫu con thế nào Mẹ vẫn yêu con!
Mẹ xin tới hai xâu chuỗi cho con gái và Mẹ sẽ niệm Phật theo lời cô Mai dặn. Mẹ iu con!
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha!