Em với Cụ Bà ở Hiệp Ninh
           Nhận quà Tết em vừa trao tặng  
           Bà ôm em nước mắt lưng tròng           
           Và hôn em, nụ hôn cũng mặn
Bởi mắt em cũng đẫm đôi dòng
Bởi mắt em cũng đẫm đôi dòng
           Bà đã chín mươi ba rồi đấy! (*)
Như ngọn đèn bấc lụn, dầu vơi
Giọng đứt quảng, đôi tay run rẫy
“Biết bao giờ gặp lại cô ơi!”
Như ngọn đèn bấc lụn, dầu vơi
Giọng đứt quảng, đôi tay run rẫy
“Biết bao giờ gặp lại cô ơi!”
          Bà khuất xa dần trong lối rẽ 
Em nhìn theo cay xé bóng chiều
Cầu trời Phật bà luôn mạnh khỏe
Tết năm sau…vui biết bao nhiêu !
Em nhìn theo cay xé bóng chiều
Cầu trời Phật bà luôn mạnh khỏe
Tết năm sau…vui biết bao nhiêu !
          Em góp vào ý nghĩa xuân nầy
Thêm những nét sáng trong vậy đó
Sự chia sẻ em cho là nhỏ
Vẫn như làn nắng ấm lòng ai
Thêm những nét sáng trong vậy đó
Sự chia sẻ em cho là nhỏ
Vẫn như làn nắng ấm lòng ai
          Và em rời nơi ấy Hiệp Ninh
          Có biết chăng trong mỗi ánh nhìn
          Dáng em còn đó như là dáng
          Cánh én trời xuân chở nặng tình!         
Phan Kỷ Sửu tặng chủ nhiệm Mai
          (*) Cụ Nguyễn Thị Đào – 93 tuổi – ở Hiệp Ninh 
    
        

