Thơ

Thiếu…!

    Nhớ lại Ngưu Lang và Chức Nữ Mà sao trần thế thiếu sông Ngân Thiếu chim Ô thước làm mai mối Để mãi bây giờ, em thiếu anh! Ngọc Mai

Riêng em

Thôi đành khép lại ngày xưa Thời gian vẫn đủ bốn mùa, lá xanh Em đi về phía không anh Tình xưa em rách để lành cho ai   Ngọc Mai

Chờ em trước cổng thiên đường

Hình như ta có hẹn em trước cổng thiên đường  Cùng ta chờ đón người giáng thế Giữa cõi trần dâu bể  Ta chờ người rồi lại được chờ em. Ta chờ em từ sáng sớm tinh mơ  Đến bây giờ trời đã chiều mấy bận.  Ta thương em xót đời lận đận  Thu sắp

Mưa ký ức

Em nhặt mùa trên phố Như nhặt mảnh tình rơi Không có anh đứng đợi Lá chông chênh cuối trời  Nhớ ngày nao xếp lá Ghép tên dưới mây chiều Từ đâu cơn gió lạ Xóa tên người em yêu   Tìm về nơi hò hẹn Kỷ niệm ướt trong mưa Rưng rưng nhành hoa

Tìm anh

Tìm anh tìm giữa ban ngày Anh như mây khói nhẹ bay ngang trời Em về với bóng mình thôi Soi gương để hiểu thành đôi thế nào  Tìm anh tìm giữa đêm sao Anh như mây khói lạc vào hư không Cô đơn tràn ngập cõi lòng Tiếng đêm vọng lại mênh mông tình