Thơ

Mưa cõi nhân gian

      Mưa hay nước mắt của trời Khóc cho rửa sạch hồn người bóng râm  Sợ mưa – vốn tính người phàm Thế nên nhân loại mãi làm khổ nhau!     Ngọc Mai

Sóng ban mai

Chim hót câu gì xanh biếc cây  Gió còn ấp úng phía chân mây Dòng sông vỗ sóng như thưa Mẹ Tiếng dạ phù sa đỏ tháng ngày     Ngọc Mai

Tuổi ba mươi

Em nhìn lại tuổi mình – ba mươi Trầm tư cát và ồn ào biển sóng Đường cong khao khát gió trời  Tuổi ba mươi tím ngát một thời Câu thơ thức đòi trăng tình tự Chòng chành giấc mộng lứa đôi Tuổi ba mươi như bản nhạc không lời Từng cung bậc anh làm

Trái tim con gái

                  Em yêu lắm nên cũng ghét anh nhiều                   Anh vô tư hay anh không sâu lắng                   Em đã yêu với tâm tư trĩu nặng                   Ngập nỗi buồn day dẳng mãi trong tim                     Anh thản nhiên

Thơ ngây

    Bóng em chênh chếch cuối đường Cây si vàng bóng, nỗi buồn tỏa xanh Em tìm mãi dấu chân anh Thời gian tẩy xóa vô tình, không hay Phải là em quá thơ ngây Hay anh đã phụ lối này, anh đi ?          Ngọc Mai