Em nhìn lại tuổi mình – ba mươi Trầm tư cát và ồn ào biển sóng Đường cong khao khát gió trời Tuổi ba mươi tím ngát một thời Câu thơ thức đòi trăng tình tự Chòng chành giấc mộng lứa đôi Tuổi ba mươi như bản nhạc không lời Từng cung bậc anh làm
Bóng em chênh chếch cuối đường Cây si vàng bóng, nỗi buồn tỏa xanh Em tìm mãi dấu chân anh Thời gian tẩy xóa vô tình, không hay Phải là em quá thơ ngây Hay anh đã phụ lối này, anh đi ? Ngọc Mai